Bạn cảm thấy thế nào khi đọc bài Phúc Âm của Chúa Nhật hôm nay? Riêng tôi, tôi thấy tội nghiệp người đàn bà xứ Ca-na-an quá đi thôi! Bà đến năn nỉ, xin đi xin lại nhiều lần, đến độ các môn đệ cảm thấy khó chịu phải thốt lên: “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!” Điều mà bà ta van xin Chúa lại là một điều hết sức hợp tình hợp lý, vì con gái bà đang bị quỷ ám. Vậy mà Chúa Giê-su tỉnh bơ không đáp lại một lời, lại còn tỏ ra lạnh lùng, hững hờ và thậm chí có một chút gì đó rất tàn nhẫn khi nói với bà ta rằng: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con” (Mt 15:26). Tại sao vậy?

• Có phải là vì Ngài khinh dể mấy người dân ngoại? Không thể như thế được, bởi vì Phúc Âm ghi lại rằng, Ngài đã từng làm những phép lạ chữa lành cho dân ngoại, ví dụ như chữa cho tên đầy tớ của một viên đại đội trưởng (Mt 8:6-7); một người bị quỷ ám tại vùng đất của dân Ghê-ra-sa (Mc 5:8), và con trai của một viên sĩ quan người Rôma (Ga 4:49-50).
• Có phải là vì Chúa Giêsu bị … dị ứng với mấy người đàn bà ngoại bang? Cũng không thể như vậy được bởi vì có lần Ngài đã trò chuyện và tỏ lòng thương xót người phụ nữ Sa-ma-ri ở tại giếng nước Gia-cóp và lưu lại với dân Sa-ma-ri tới hai ngày kia mà (Ga 4:1-42)!

Như vậy thì tại sao? Tại sao Chúa Giêsu lại lạnh nhạt và hờ hững trước lời van xin của người đàn bà đáng thương này như vậy? Theo tôi, Ngài cố tình làm như vậy, để cho bạn và tôi thấy nơi người đàn bà xứ Ca-na-an mẫu gương của sự KIÊN NHẪN & KHIÊM NHƯỜNG. Qua đó,Ngài muốn dạy cho các môn đệ, và cho chúng mình một bài học Xin Bấm Vào Đây Để Đọc Tiếp

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Fill out this field
Fill out this field
Please enter a valid email address.
You need to agree with the terms to proceed

*

Menu