Đọc qua sách Xuất hành, ai cũng biết và cũng thấy, ông Mô-sê là một vị lãnh đạo thật tuyệt vời. Ông đã hết lòng lo lắng, yêu thương, và ra sức bảo vệ dân It-ra-en để họ được hưởng độc lập, tự do và hạnh phúc. Nhưng họ lại không nhận ra những ơn nghĩa cao đẹp ấy, họ chỉ biết càm ràm và than trách.

  • “Bên Ai-cập không có đủ mồ chôn hay sao, mà ông lại đưa chúng tôi vào chết trong sa mạc [dzậy]? … Cứ để mặc chúng tôi làm nô lệ Ai-cập! Thà làm nô lệ Ai-cập còn hơn chết trong sa mạc [kia mà]!” (Xh 14:11-12).
  • “[Thà] chúng tôi chết … trên đất Ai-cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh thoả thuê … [còn hơn là] vào sa mạc này, để … phải chết đói cả lũ ở đây!” (Xh 16:2-3)
  • “Ông đưa chúng tôi ra khỏi Ai-cập để làm gì? Có phải là để cho (chúng) tôi, con cái (chúng) tôi, và súc vật của (chúng) tôi bị chết khát hay không? ” (Xh 17:3).
  • “Tại sao lại đưa chúng tôi ra khỏi đất Ai-cập … Chúng tôi đã chán ngấy [man-na] thứ đồ ăn vô vị này [rồi]” (Ds 21:5).
  • “Phải chi chúng tôi chết ở bên đất Ai-cập, hoặc phải chi chúng tôi chết trong sa mạc này cho xong! Sao ĐỨC CHÚA lại đem chúng tôi vào đất này để chúng tôi ngã gục dưới lưỡi gươm, để vợ con chúng tôi bị giặc bắt? Chúng tôi trở về Ai-cập có tốt hơn không?” (Ds 14:2-4).

Họ làm như thể ông chính là THỦ PHẠM gây ra những đau khổ và bất hạnh cho họ và gia đình họ vậy. Vì thế, họ không hề coi ông là vị đại ân nhân của dân tộc It-re-en và của chính bản thân họ. Thật đáng buồn phải không bạn?

Reading through the book of Exodus, everyone realized that Moses was a wonderful leader. He cared, loved, and worked hard to protect the Israelites to enjoy independence, freedom, and happiness. However, they do not realize those noble gestures; they only blame and grumble.

  • “Were there no burial places in Egypt that you brought us to die in the wilderness?…‘Leave us alone that we may serve the Egyptians’? Far better for us to serve the Egyptians than to die in the wilderness!” (Ex 14:11-12).
  • “If only we had died at the LORD’s hand in the land of Egypt, as we sat by our kettles of meat and ate our fill of bread! But you have led us into this wilderness to make this whole assembly die of famine!” (Ex 16:2-3)
  • “Why then did you bring us up out of Egypt? To have us die of thirst with our children and our livestock?” (Ex 17:3).
  • “Why have you brought us up from Egypt…We are disgusted with this wretched food!” (Nb 21:5).
  • “If only we had died in the land of Egypt,” or “If only we would die here in the wilderness! Why is the LORD bringing us into this land only to have us fall by the sword? Our wives and little ones will be taken as spoils. Would it not be better for us to return to Egypt?” (Nb 14:2-4).

They act as if he were the PERPETRATOR causing misery and unhappiness for them and their families. Therefore, they did not consider him a great advocate of the Israelites and themselves. It is sad.

Xin Bấm Vào Đây Để Đọc Tiếp / Please CLICK HERE To Continue…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Fill out this field
Fill out this field
Please enter a valid email address.
You need to agree with the terms to proceed

*

Menu